Yêu một người ở xa. Bạn mong chờ điện thoại của người ấy. Để rồi khi người ấy gọi cho bạn, bao nhiêu ngôn từ bạn muốn nói bay biến hết. Dù rằng thường ngày bạn là "chích chòe" - như bạn bè hay gọi. Chỉ biết là bạn đang nhớ anh ấy thật nhiều, muốn nói mà không nói được.
Yêu một người ở xa. Nhìn một cái lá rơi, nghe một làn gió thoảng, cũng đủ để bạn tự hỏi nơi xa kia anh ấy đang làm gì. "Tôi không chọn nắng cầu mưa/ Tương tư chẳng kể là trưa hay chiều", nhà thơ Hồ Dzếnh đã viết vậy đấy. Bạn không tự hỏi anh ấy có nhớ bạn không, vì bạn biết anh ấy đang tập trung cho công việc và ở nơi đó, không có chỗ cho sự nhớ nhung. Nhưng bạn cũng biết khi rời công việc ra, anh ấy sẽ nhớ về bạn, nhiều như bạn nhớ về anh ấy.
Yêu một người ở xa. Bạn bè hỏi bạn tình cảm có chắc chắn không, xa nhau thế ấy rồi làm thế nào? Bạn cười, bảo rằng điện thoại và internet giờ tối tân lắm, có thể dễ dàng nói chuyện với nhau hằng ngày, hằng giờ. Nhưng bạn biết rằng không phải vậy. Khi yêu, ai cũng muốn hàng ngày gặp nhau, lúc nào cũng ở bên nhau. Đến khi thành thói quen, sự luôn-luôn-hiện-diện ấy lại sẽ làm bào mòn cảm xúc. Lắm cặp đôi đã rời xa nhau cũng chỉ bởi cảm thấy quá nhàm chán đó thôi. Bạn tự nhủ rằng mình đã gặp may khi không cần đối mặt với thử thách của quen-thuộc. Bạn cần và đang "nghiên cứu" cách thức riêng nuôi dưỡng tình cảm của mình.
Yêu một người ở xa. Khi bạn cần một bờ vai để tựa, anh ấy sẽ không có ở bên bạn. Khi bạn cần một bàn tay để lau nước mắt cho bạn, anh ấy sẽ không về kịp với bạn. Nhưng ở cuối con đường nhỏ mang tên "Chờ đợi" - cũng là nơi bắt đầu con đường lớn mang tên "Hạnh phúc", anh ấy đang đứng đấy, dang rộng vòng tay và mỉm cười chờ bạn đến. Bạn phải tự mình đi hết "Chờ đợi" để sánh bước cùng anh ấy đi trên "Hạnh phúc". Một mình nhưng vững chãi, bạn bước về phía trước, luôn có anh ấy đi cùng - không phải ở bên cạnh mà ở trong tim bạn.
Yêu thật sự, dù là cuộc tình thứ mấy, cũng thấy như tình đầu. Cảm giác mới mẻ qua từng ngày. Nó biến đổi con người bạn để "người" hơn, tình tứ hơn, lãng mạn hơn. Nhưng cũng để "người" hơn khi bạn biết nhìn lại mình, biết bổ khuyết những gì mình còn thiếu và bắt đầu nghĩ về một nơi dừng chân êm ấm sau mỗi ngày làm việc - cho anh ấy và cho bạn.
Đời là những cuộc hội ngộ và chia ly. Nếu 2 bạn yêu thật lòng thì giữa họ ko có định nghĩa Khoảng Cách "Xa Tận chân trời mà gần như trc mắt mà".Hình bóng mỗi người đã in sâu và tâm khảm người kia rồi ! Ai đang yêu mới hiểu và Ai đang Xa nhau mới cảm dc điều này , đó là cái nhớ khủng khiếp nhất. Nỗi nhớ chính là ngọn lửa sửơi ấm duy trì cái gọi là "Tình yêu xa cách" đó.........
Yêu một người ở xa. Nhìn một cái lá rơi, nghe một làn gió thoảng, cũng đủ để bạn tự hỏi nơi xa kia anh ấy đang làm gì. "Tôi không chọn nắng cầu mưa/ Tương tư chẳng kể là trưa hay chiều", nhà thơ Hồ Dzếnh đã viết vậy đấy. Bạn không tự hỏi anh ấy có nhớ bạn không, vì bạn biết anh ấy đang tập trung cho công việc và ở nơi đó, không có chỗ cho sự nhớ nhung. Nhưng bạn cũng biết khi rời công việc ra, anh ấy sẽ nhớ về bạn, nhiều như bạn nhớ về anh ấy.
Yêu một người ở xa. Khi bạn cần một bờ vai để tựa, anh ấy sẽ không có ở bên bạn. Khi bạn cần một bàn tay để lau nước mắt cho bạn, anh ấy sẽ không về kịp với bạn. Nhưng ở cuối con đường nhỏ mang tên "Chờ đợi" - cũng là nơi bắt đầu con đường lớn mang tên "Hạnh phúc", anh ấy đang đứng đấy, dang rộng vòng tay và mỉm cười chờ bạn đến. Bạn phải tự mình đi hết "Chờ đợi" để sánh bước cùng anh ấy đi trên "Hạnh phúc". Một mình nhưng vững chãi, bạn bước về phía trước, luôn có anh ấy đi cùng - không phải ở bên cạnh mà ở trong tim bạn.
Yêu thật sự, dù là cuộc tình thứ mấy, cũng thấy như tình đầu. Cảm giác mới mẻ qua từng ngày. Nó biến đổi con người bạn để "người" hơn, tình tứ hơn, lãng mạn hơn. Nhưng cũng để "người" hơn khi bạn biết nhìn lại mình, biết bổ khuyết những gì mình còn thiếu và bắt đầu nghĩ về một nơi dừng chân êm ấm sau mỗi ngày làm việc - cho anh ấy và cho bạn.
Đời là những cuộc hội ngộ và chia ly. Nếu 2 bạn yêu thật lòng thì giữa họ ko có định nghĩa Khoảng Cách "Xa Tận chân trời mà gần như trc mắt mà".Hình bóng mỗi người đã in sâu và tâm khảm người kia rồi ! Ai đang yêu mới hiểu và Ai đang Xa nhau mới cảm dc điều này , đó là cái nhớ khủng khiếp nhất. Nỗi nhớ chính là ngọn lửa sửơi ấm duy trì cái gọi là "Tình yêu xa cách" đó.........
---------------------------
Hơn 1 năm sau ..... 3/12/2011
7 Comments:
Yêu là chịu rủi ro không được đáp lại. Hy vọng là chịu rủi ro sẽ đau khổ. Thử là chịu rủi ro thất bại, nhưng phải chấp nhận rủi ro vì rủi ro lớn nhất trong đời là không dám mạo hiểm.
Yêu và Hiểu
“Kể cả khi chưa hiểu một người, ta vẫn có thể yêu người ấy.
Yêu hoàn toàn, dù hiểu chưa trọn vẹn”.
Nhưng yêu là một chuyện, biết cách yêu lại là một chuyện khác.
Khi ta yêu một người, thời gian đầu là nồng nàn, sôi nổi và đắm đuối nhất, cả thế gian dường như chỉ vỏn vẹn có hai người. Khi ta yêu một người, thời gian đầu cũng là lúc ta tin rằng, chỉ cần cótình yêu là đủ, mọi điều khác đều không quan trọng, không là gì cả.
Nhưng cùng với thời gian, mọi điều khác, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, cũng trở nên quan trọng dần lên, và tình yêu bắt đầu không còn là tất cả.
Thì đó là lúc cần có Hiểu.
Mỗi người chúng ta, dù nằm trong những mối quan hệ gắn bó mật thiết đến thế nào, xét cho cùng vẫn là những cá thể riêng biệt. Mỗi người sống một cuộc đời riêng của mình, với những nỗi niềm, khổ đau, hạnh phúc riêng.
Nếu không hiểu tính cách của nhau, sẽ khó làm cho nhau vui.
Nếu không hiểu tâm trạng của nhau, sẽ dễ làm cho nhau buồn.
Nếu không hiểu nhau, sẽ không thể làm cho nhau hạnh phúc.
Tình yêu khi không được thể hiện đúng cách, sẽ không còn vị ngọt, mà trái lại, trở nên gò bó, ngột ngạt.
Mà khi yêu, ai cũng cần được hạnh phúc. Ai cũng cần được vui và làm người khác vui. Nếu yêu mà để cho nhau phải khổ, thì dù vô tình hay cố ý, đó cũng không phải là yêu. Người yêu nhau phải là người có thể sẻ chia, xoa dịu, làm vơi bớt nỗi khổ của nhau trong cuộc đời. Vì thế, người ta có thể yêu mà không cần hiểu. Nhưng để duy trì một tình yêu, thì bắt buộc phải hiểu. Khi yêu mà không hiểu, nhân danh tình yêu, người ta vẫn thường làm khổ nhau, và làm khổ chính mình.
Dù vậy, người với người hiểu nhau không dễ dàng gì. Phải mất hàng tháng, hàng năm, thậm chí cả cuộc đời để nhận biết được người bên cạnh mình cần gì, muốn gì. Điều quan trọng là phải cho nhau thời gian. Và đừng quên chia sẻ, cảm thông, mở cửa trái tim đừng để cho lòng mình chật hẹp
Tóm lại, để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” thôi là đủ. Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Cuộc đối thoại giữa người và Phật về chuyện ngoại tình!
Ðêm khuya, trong một ngôi đền, một Người một Phật, Phật đứng người qùy...
Người : Thưa Ðức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm 1 người đàn bà khác, con thật không biết nên làm thế nào.
Phật : Con có thể xác định người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng duy nhất trong cuộc đời con không?
Người : Thưa vâng.
Phật : Con ly hôn, sau đó lấy cô ấy.
Người : Nhưng vợ con hiện nay dịu dàng , lương thiện, thảo hiền. Con bỏ cô ấy liệu có phần tàn nhẫn không, có mất đạo đức không, thưa Ðức Phật?
Phật : Trong hôn nhân không có tình yêu mới là tàn nhẫn và mất đạo đức.Con hiện giờ đã yêu người khác, không yêu vợ nữa.Con làm như thế là đúng.
Người : Nhưng vợ con rất yêu con, quả thật yêu con lắm ,thưa Ðức Phật.
Phật : Vậy thì vợ con hạnh phúc.
Người : Sau khi con chia tay vợ lấy người khác,vợ con sẽ rất đau khổ, tại sao lại hạnh phúc, thưa Ðức Phật?
Phật : Trong hôn nhân, vợ con vẫn có tình yêu đối với con, còn con đã mất đi tình yêu đối với vợ con, bởi vì con đã yêu người khác, chính vì có hạnh phúc, mất đi mới đau khổ, cho nên người đau khổ là con.
Người : Nhưng con cắt đứt vợ, sau đó cưới nguời khác, vậy là cô ấy đã mất con, cô ấy mới là người đau khổ.
Phật : Con nhầm rồi, con chỉ là người vợ con yêu thật sự trong hôn nhân.Khi một người như con không tồn tại, thì tình yêu thực sự của vợ con sẽ tiếp nối sang một người khác, bởi vì tình yêu thực sự của vợ con trong hôn nhân xưa nay chưa từng mất, cho nên vợ con mới hạnh phúc, con mới là người đau khổ.
Người : Vợ con đã từng nói, kiếp này chỉ yêu một mình con, cô ấy sẽ không yêu ai khác.
Phật : Con cũng đã từng nói thế phải không?
Người : Con...con...con...
Phật : Bây giờ con nhìn 3 ngọn nến trong lư hương trước mặt, xem ngọn nào sáng nhất?
Người : Quả thật con không biết, hình như đều sáng như nhau.
Phật : Ba ngọn nến ví như ba người đàn bà, một ngọn trong đó là người đàn bà hiện giờ con đang yêu. Ðông đảo chúng sinh, đàn bà đâu chỉ là mười triệu trăm triệu...Ngay đến một trong ba ngọn nến, ngọn nào sáng nhất con cũng không biết, cũng không tìm được người con hiện đang yêu, thì làm sao con xác định được người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con?
Người : Con...con...con...
Phật : Bây giờ con cầm một cây nến đặt ở trước mắt, để tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất?
Người : Ðương nhiên ngọn trước mắt này sáng nhất.
Phật : Bây giờ con đặt nó về chỗ cũ, lại xem xem ngọn nào sáng nhất.
Người : Quả thật con vẫn không nhìn ra ngọn nến nào sáng nhất.
Phật : Thật ra cây nến con vừa cầm giống như người đàn bà cuối cùng con đang yêu hiện nay, tình yêu nảy sinh từ trái tim, khi con cảm thấy yêu nó, để tâm ngắm nghía, con sẽ thấy nó sáng nhất, khi con để nó về chỗ cũ, con lại không tìm được một chút cảm giác sáng nhất. Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng.
Người : Ồ, con hiểu rồi, không phải Ðức Phật bảo con phải ly hôn với vợ, Ðức Phật đang niệm chú làm cho con ngộ đạo.
Phật : Nhìn thấu sẽ không nói trắng ra, con đi đi!
Người : Bây giờ con đã biết thật sự con yêu ai, người đó chính là vợ con hiện nay , thưa Ðức Phật.
Phật : A di đà phật..
Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau.
Tại sao ở cái chung và phổ biến, con người lại thích "yêu" bằng thứ "yếu" vị kỷ. Dẫu biết rằng "yêu" trong nội hàm tình yêu đôi lứa là cái khách quan.
Nhưng, tôi, một lần nữa lại phải nhắc lại: "Trên đời này chỉ tồn tại một tình hữu ái là có thực mà thôi, đó là tình hữu ái vô sản" - Hồ Chí Minh.
Nếu Đức Phật xem "yêu" thuần túy chỉ là thứ "yêu" đôi lứa, và xem trọng nó; thì không có lý do gì để ông bỏ ngai vàng, một vợ, hai con để tìm đến "yêu nhân loại".
"Yêu" trong nghĩa thông thường, là cái hẹp hòi, ích kỹ và đáng xấu hổ nhất của loài người.
Còn một điều nữa ta muốn nói với chủ nhân blog này.
Câu "vô tức thị sắc, sắc tức thị vô" mang tính biện chứng của cụ Khổng ở phương Đông, gần tương đương với câu "Nếu cái số nhiều là cái duy nhất, vậy cái duy nhất là cái số nhiều" của cụ Platon ở trời Âu (câu này không xét dưới góc độ logic học hình thức, vì như thế nó sai; nhưng nó đúng trong logic học biện chứng).
Đây là luận điểm thứ ba chứng minh cho phép biện chứng của cụ Platon.
Vấn đề là, nếu mi dịch "sắc tức thị không, không tức thị sắc" thành "không không có có, có có không không" như khối người vẫn nghĩ và vẫn dịch, thì mi "siêu hình" rồi!
Không nhị nguyên! Nhưng trong cái đó, đã bao hàm cái không đó. Đó mới chính là nguyên lý của vạn vật.
Wow ... h mới vào đọc lại. cám ơn mọi ng cmt nhiều quá ^_^
Nói về tình yêu thì trước giờ, con người vốn dĩ tự cho phép mình sở hữu nó thì ắt có được và mất. Nên đau khổ là ở đây vì thực chất họ iu mình nhiều hơn người khác. Xem ta như người, xem ngươì là ta thì niềm vui của muôn người chẳng phải đã là của ta sao? cắt được "bản ngã", vượt qua "vô ngã" để vươn đến "chân ngã" thì đau khổ còn chăng?
Các tôn giáo cũng trên cơ sở này mà xây dựng. Ngôn ngữ chỉ là bề mặt nên khó thể hiện hoàn toàn được!!!
Post a Comment
Bạn có ý kiến về vấn đề này như thế nào?
(What do you think about it?/ Qu'en pensez-vous?)