Yêu một người ở xa. Nhìn một cái lá rơi, nghe một làn gió thoảng, cũng đủ để bạn tự hỏi nơi xa kia anh ấy đang làm gì. "Tôi không chọn nắng cầu mưa/ Tương tư chẳng kể là trưa hay chiều", nhà thơ Hồ Dzếnh đã viết vậy đấy. Bạn không tự hỏi anh ấy có nhớ bạn không, vì bạn biết anh ấy đang tập trung cho công việc và ở nơi đó, không có chỗ cho sự nhớ nhung. Nhưng bạn cũng biết khi rời công việc ra, anh ấy sẽ nhớ về bạn, nhiều như bạn nhớ về anh ấy.
Yêu một người ở xa. Khi bạn cần một bờ vai để tựa, anh ấy sẽ không có ở bên bạn. Khi bạn cần một bàn tay để lau nước mắt cho bạn, anh ấy sẽ không về kịp với bạn. Nhưng ở cuối con đường nhỏ mang tên "Chờ đợi" - cũng là nơi bắt đầu con đường lớn mang tên "Hạnh phúc", anh ấy đang đứng đấy, dang rộng vòng tay và mỉm cười chờ bạn đến. Bạn phải tự mình đi hết "Chờ đợi" để sánh bước cùng anh ấy đi trên "Hạnh phúc". Một mình nhưng vững chãi, bạn bước về phía trước, luôn có anh ấy đi cùng - không phải ở bên cạnh mà ở trong tim bạn.
Yêu thật sự, dù là cuộc tình thứ mấy, cũng thấy như tình đầu. Cảm giác mới mẻ qua từng ngày. Nó biến đổi con người bạn để "người" hơn, tình tứ hơn, lãng mạn hơn. Nhưng cũng để "người" hơn khi bạn biết nhìn lại mình, biết bổ khuyết những gì mình còn thiếu và bắt đầu nghĩ về một nơi dừng chân êm ấm sau mỗi ngày làm việc - cho anh ấy và cho bạn.
Đời là những cuộc hội ngộ và chia ly. Nếu 2 bạn yêu thật lòng thì giữa họ ko có định nghĩa Khoảng Cách "Xa Tận chân trời mà gần như trc mắt mà".Hình bóng mỗi người đã in sâu và tâm khảm người kia rồi ! Ai đang yêu mới hiểu và Ai đang Xa nhau mới cảm dc điều này , đó là cái nhớ khủng khiếp nhất. Nỗi nhớ chính là ngọn lửa sửơi ấm duy trì cái gọi là "Tình yêu xa cách" đó.........